Hãy cho phép mình hỏi bạn một điều
Một câu hỏi đơn giản nhưng có thể làm lung lay bản chất của mọi thứ bạn từng tin tưởng:
Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những gì bạn nghĩ là “bản thân mình”
Tên gọi, quá khứ, ký ức, vai trò trong xã hội
Đều chỉ là những đám mây thoảng qua trong bầu trời rộng lớn của sự tồn tại?
Nếu chính “câu chuyện đời bạn” từ giây phút bạn cất tiếng khóc chào đời đến những trang hồi ức bạn cất giữ
Chỉ là một ảo ảnh tinh vi, được đan dệt bởi thời gian, ký ức và thói quen tư duy?
Điều đó nghe có vẻ điên rồ, phải không?
Thế nhưng, đôi khi cái “điên rồ” nhất… lại là cái thật nhất.
Vì có thể chỉ có thể thôi bạn chưa từng được sinh ra. Và bạn cũng sẽ không bao giờ chết.
Không, điều này không có nghĩa là phủ nhận thân xác hay trải nghiệm vật lý.
Không phải là sự thoát ly khỏi thế giới.
Mà là một lời mời một lời mời bước ra khỏi mê cung của cái tôi, và quay trở về với nguồn cội vô hình nơi mà mọi thứ đều khởi sinh.
Bạn không cần phải tìm kiếm điều gì mới.
Bạn chỉ cần nhớ lại điều gì đó vốn đã luôn hiện hữu trong bạn
Một nhận thức thầm lặng, bất biến, và trọn vẹn.
Nếu tôi nói với bạn rằng
“BẠN CHƯA BAO GIỜ ĐƯỢC SINH RA VÀ BẠN CŨNG SẼ KHÔNG BAO GIỜ CHẾT” bạn có tin không.
Hãy nhìn lại chính mình không qua gương, mà bằng sự quan sát chân thật.
Bạn nghĩ bạn là ai?
Có thể bạn sẽ nói: “Tôi là Lan”, “Tôi là Nam”, “Tôi là một người cha, một người mẹ, một ai đó đang cố gắng sống tốt.”
Bạn mang theo mình một cái tên, một quá khứ, một lý lịch, một câu chuyện.
Và bạn gọi tất cả những điều đó là “tôi”.
Nhưng… điều gì xảy ra nếu cái “tôi” đó chỉ là một câu chuyện được kể quá nhiều lần, đến mức bạn tin nó là thật?
Hãy tưởng tượng: bạn là một con sóng giữa đại dương.
Bạn nhô lên, cao vút, đập vào bờ, rồi tan biến.
Bạn nghĩ bạn là một hình dạng riêng biệt, một hiện tượng tách rời.
Nhưng con sóng chưa bao giờ rời khỏi đại dương.
Nó là đại dương chỉ đang chuyển động theo một hình thái nhất thời.
Nó không được “sinh ra” nó chỉ xuất hiện, rồi tan biến trở lại vào bản thể của chính mình.
Cũng như vậy, bạn không phải là “tôi” một sinh vật nhỏ bé đang sống giữa thế giới rộng lớn.
Bạn là chính thế giới đó.
Bạn là đại dương mà trong đó mọi con sóng suy nghĩ, cảm xúc, trải nghiệm đều xuất hiện rồi lặng đi.
Từ khi sinh ra, bạn được dạy rằng:
-
Bạn bắt đầu từ điểm A khi bạn được sinh ra.
-
Bạn sẽ kết thúc ở điểm B khi bạn nhắm mắt xuôi tay.
-
Và giữa hai điểm đó là một hành trình để chứng minh “mình là ai”.
Thế nhưng, hãy dừng lại một chút và hỏi:
Điều gì thực sự không thay đổi trong suốt hành trình đó?
Cơ thể bạn đã thay đổi. Suy nghĩ của bạn đã thay đổi. Cảm xúc cũng đổi thay từng giờ.
Vậy thì… cái gì là thứ luôn ở đó?
Đó là sự nhận biết tĩnh lặng thứ đã chứng kiến bạn lớn lên, vấp ngã, thành công, tổn thương, yêu thương, sợ hãi…
Nó không thay đổi.
Nó không già đi.
Nó không đến cũng chẳng đi.
Và đó mới chính là bạn.
Vậy nên nếu bạn chưa từng thật sự “bắt đầu” thì cái gì có thể kết thúc?
Nếu bạn chỉ là sự hiện diện thuần khiết, thì làm sao cái chết có thể chạm tới bạn?
Không có điểm bắt đầu.
Không có kết thúc.
Chỉ có hiện diện thuần khiết, vô hình nhưng hiển lộ
Giống như đại dương tĩnh lặng, ẩn sau mọi con sóng dồn dập.
Bạn chưa từng được sinh ra.
Và bạn cũng sẽ không bao giờ chết.
Bạn là không gian nơi tất cả mọi thứ được sinh ra và tan biến, nhưng chính bạn thì chưa từng đổi thay.
Cái tôi. CHỈ LÀ MỘT ẢO ẢNH
Hãy tưởng tượng bạn đang ngồi trước một màn hình. Trên đó liên tục hiện lên hình ảnh, âm thanh, cảm xúc, ký ức, và những dòng chữ nội tâm thì thầm trong đầu bạn:
“Tôi đang mệt…”
“Tôi là người cầu toàn…”
“Tôi không đủ tốt…”
“Tôi là nạn nhân của quá khứ…”
Những dòng tự thoại ấy xuất hiện như thể chúng định nghĩa bạn là ai.
Chúng đến rồi đi, nhưng bạn lại bám vào chúng như sự thật.
Bạn gọi tất cả những thứ đó là “tôi” và từ đó, bạn dựng nên một nhân dạng.
Một cái tôi có lịch sử, có tổn thương, có điểm mạnh và điểm yếu.
Một cái tôi cần được yêu thương, cần được công nhận, cần trở nên “tốt hơn”.
Nhưng…
Hãy dừng lại.
Hãy quan sát.
Hãy tự hỏi: ai đang nghe thấy những suy nghĩ đó?
Có một sự thật đơn giản đến choáng ngợp mà bạn có thể đã bỏ lỡ cả đời:
Bạn không phải là suy nghĩ của mình.
Bạn cũng không phải là cảm xúc.
Càng không phải là cơ thể này đang dần thay đổi từng ngày.
Tất cả những thứ đó suy nghĩ, cảm xúc, ký ức, hình ảnh bản thân đều đến và đi như sóng trên mặt nước.
Bạn càng cố định nghĩa bản thân bằng chúng, bạn càng lạc xa khỏi sự thật.
Cái “Tôi” mà bạn đang cố gìn giữ chỉ là một gói tạm thời của những hiện tượng biến đổi.
Nó không thật.
Nó không cố định.
Và quan trọng nhất: nó không phải là bạn.
Hãy thử nhìn kỹ vào một suy nghĩ đơn giản:
“Tôi là người dễ lo lắng.”
Câu nói đó trôi qua trong đầu bạn như bao suy nghĩ khác. Nhưng ngay giây phút bạn tin nó, bạn đã khoác lên mình một lớp định danh. Bạn không còn chỉ là người đang trải qua lo lắng bạn trở thành người lo lắng.
Thế nhưng, suy nghĩ đó đến rồi biến mất.
Vài phút sau, có thể bạn lại thấy vui.
Vài giờ sau, bạn lại thấy tự tin.
Vậy thì cái “Tôi lo lắng” đâu rồi?
Nó chưa bao giờ cố định. Nó chỉ là một đợt sóng nhỏ xuất hiện trên mặt biển nhận thức.
Cảm xúc cũng vậy. Hãy quan sát cảm xúc giận dữ:
-
Nó dâng lên.
-
Nó thiêu đốt bạn trong chốc lát.
-
Rồi nó qua đi.
Nếu bạn là “cơn giận”, thì khi cơn giận tan đi, bạn đi đâu?
Sự thật là: bạn không bao giờ là cảm xúc.
Bạn chỉ là không gian nơi cảm xúc ấy sinh ra và lặng tắt.
Còn thân thể thì sao?
Cơ thể bạn 5 năm trước không còn là cơ thể hôm nay.
Mỗi tế bào đều được thay thế.
Da bạn thay đổi. Tim bạn già đi. Thậm chí, cả não bộ trung tâm ký ức và nhận thức cũng không còn là như cũ.
Vậy nếu mọi bộ phận trong bạn đều biến đổi, thì cái gì đang tiếp tục “là bạn”?
Câu trả lời là: Sự nhận biết..
Một nền tảng vô hình nơi mọi cảm xúc, suy nghĩ, hình ảnh, hành động… xuất hiện rồi tan đi.
Bạn không phải là nội dung của trải nghiệm.
Bạn là không gian chứa đựng mọi trải nghiệm.
Bạn không phải là nhân vật trong bộ phim đời mình.
Bạn là màn hình nơi bộ phim ấy được chiếu lên.
Nhân vật có thể thay đổi. Câu chuyện có thể kịch tính. Nhưng màn hình chính bạn vẫn luôn bất biến, tĩnh lặng, và nguyên vẹn.
Cái gọi là tự ngã, cái “tôi” mà bạn từng cố gắng hoàn thiện, bảo vệ, chứng minh…
Chỉ là ảo ảnh được tạo nên bởi dòng suy nghĩ liên tục.
Khi bạn ngừng chạy theo nó, ngừng cố gắng sửa chữa nó, và chỉ đơn giản quan sát nó như một người đứng ngoài, bạn sẽ thấy:
Tự ngã chưa bao giờ thật sự tồn tại.
Nó chỉ là một thói quen nhận thức. Một giấc mơ lặp lại đến mức bạn nghĩ nó là hiện thực.
Bạn không phải là người suy nghĩ. Bạn là người đang quan sát suy nghĩ.
Bạn không phải là cảm xúc. Bạn là bầu trời nơi cảm xúc đến và đi.
Bạn không phải là cái tôi. Bạn là nhận thức thầm lặng trước cả mọi định danh.
SỰ NHẬN BIẾT. BẢN CHẤT THẬT SỰ CỦA BẠN
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Khi một suy nghĩ khởi lên trong đầu, ai là người đang nhận biết nó?
Khi một cảm xúc như tức giận hay buồn bã xuất hiện, có gì đó trong bạn biết rõ điều đó đang xảy ra phải không?
Hãy thử quay về chính khoảnh khắc này.
Bạn đang đọc những dòng chữ này, và bạn biết rằng mình đang đọc.
Ai là người biết điều đó?
Không phải cái tên của bạn. Không phải suy nghĩ trong đầu. Cũng không phải cảm xúc.
Chính là sự nhận biết awareness đang hiện diện.
Không cần nỗ lực, không cần cố gắng.
Nó luôn ở đó lặng lẽ, sâu sắc, không thể mô tả, nhưng vô cùng thực tại.
Bạn có thể gọi nó là “ý thức”, là “tỉnh thức”, là “nhận biết” tên gọi không quan trọng.
Điều quan trọng là:
Nó chính là bạn.
Không phải cái bạn đã học được. Không phải cái bạn cố gắng trở thành.
Mà là cái bạn luôn luôn là, từ trước cả khi bạn có tên, có ngôn ngữ, có câu chuyện đời.
Hãy hình dung bạn đang ngồi yên, nhắm mắt lại.
Một suy nghĩ xuất hiện:
“Mình cần phải hoàn thành công việc.”
Rồi đến một cảm giác:
Lo lắng, căng thẳng.
Tiếp theo là một hình ảnh:
Bạn thấy mình bị chỉ trích, thất bại.
Tất cả những điều đó đến và đi như những đợt sóng ngắn ngủi trên mặt biển.
Nhưng cái gì vẫn đang im lặng quan sát mọi thứ, không bị ảnh hưởng?
Đó là awareness không bị cuốn theo, không chống lại, không phán xét.
Nó giống như khoảng không trong một căn phòng.
Bạn có thể mang vào đó một cái bàn, một chiếc ghế, những món đồ nội thất.
Bạn có thể đổi màu sơn, bật đèn hay tắt đèn.
Nhưng khoảng không ấy không bao giờ thay đổi. Nó không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì bạn đặt vào.
Awareness cũng vậy.
Nó không bị giới hạn bởi suy nghĩ. Không bị ô nhiễm bởi cảm xúc. Không bị tổn thương bởi ký ức.
Dù cuộc sống bạn có trải qua bao nhiêu biến động
Bạn vẫn luôn là cái đang nhận biết tất cả những điều đó.
Bạn có thể đã quen sống như thể bạn là người trải nghiệm người đang yêu, đang thất vọng, đang hy vọng.
Nhưng sự thật sâu xa hơn là:
Bạn không phải là người đang có trải nghiệm.
Bạn là sự nhận biết đang chứng kiến trải nghiệm.
Bạn không phải là “diễn viên trong vở kịch”. Bạn là ánh sáng của sân khấu thứ giúp mọi cảnh diễn trở nên sống động, rồi lại tan đi.
John Wheeler một tiếng nói mạnh mẽ trong dòng triết lý non-duality đã nói:
“Bạn không phải là một con người đang cố gắng đạt được sự tỉnh thức.
Bạn là sự tỉnh thức nơi mọi thứ xuất hiện và biến mất.”
Câu nói này nếu thực sự thấm vào bạn sẽ xóa bỏ hàng chục năm tìm kiếm.
Bạn không cần đi tìm chân lý trong sách vở. Không cần luyện tập để “trở nên tỉnh thức”.
Bạn chỉ cần quay trở lại với cái đã luôn ở đó awareness, chính là bạn.
Và điều tuyệt vời nhất là:
Awareness không phải là thứ bạn phải hiểu bằng lý trí.
Nó không cần logic. Nó chỉ cần sự trực nghiệm tức thì, sống động, không qua bất kỳ khái niệm nào.
Ngay lúc này, bạn có thể cảm nhận sự hiện diện đó trong chính mình.
Không hình dạng. Không giới hạn. Nhưng rất rõ ràng.
Giống như ánh sáng mặt trời không cần chứng minh sự tồn tại, chỉ cần mở mắt là thấy.
Bạn không phải là suy nghĩ.
Không phải là ký ức.
Không phải là danh tính.
Bạn là không gian đang nhận biết tất cả những thứ đó.
Và bởi vì bạn là awareness nên bạn không thể bị đánh mất.
Không thể bị tổn thương. Không thể bị sinh ra. Không thể chết đi.
Bạn là nền tảng vô hình nhưng bất diệt của mọi thứ đang xảy ra.
Bạn không phải là làn sóng.
Bạn là đại dương.
Không hình dạng, không giới hạn, không bị thời gian chạm tới.
Chỉ đơn giản là hiện diện ngay tại đây, ngay bây giờ.
CÁI TÔI . là một câu chuyện được tạo ra
Hãy thành thật với chính mình trong khoảnh khắc này.
Bạn có từng cảm thấy cần phải chứng minh bản thân?
Cần được người khác công nhận, yêu thương, lắng nghe, khen ngợi?
Có một giọng nói nhỏ trong đầu luôn thì thầm:
“Tôi là người như thế này.”
“Tôi không thể để người khác nghĩ tôi yếu đuối.”
“Tôi cần trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn, giỏi hơn.”
Giọng nói đó quen thuộc đến mức bạn tưởng rằng nó chính là bạn.
Nhưng sự thật là đó không phải bạn.
Đó là ego cái tôi giả tạm một nhân vật được tạo ra bởi suy nghĩ và ký ức.
Nó không có thực thể, nhưng nó sống bằng niềm tin của bạn vào nó.
Cái tôi là gì?
Nó là một câu chuyện bạn đã được kể từ khi còn nhỏ, rồi lặp lại đủ nhiều để tin là thật.
Một bộ sưu tập của:
-
Những điều bạn từng trải qua.
-
Những điều người khác nói về bạn.
-
Những điều bạn tự nói với chính mình, lặp đi lặp lại.
Từ đó, bạn hình thành một nhân dạng:
“Tôi là con người này.”
“Tôi là sản phẩm của quá khứ.”
“Tôi cần bảo vệ hình ảnh bản thân này bằng mọi giá.”
Nhưng thử hỏi:
Nếu bạn cần liên tục nhắc đi nhắc lại rằng “Tôi là tôi”, thì cái tôi ấy có thật không?
Nếu cái tôi ấy thay đổi theo cảm xúc, môi trường, ký ức thì nó có thể là “bản chất” của bạn được không?
Hãy quan sát một ví dụ đơn giản:
Sáng nay bạn cảm thấy tự tin.
Chiều nay, bạn lại thấy thất vọng, nghi ngờ bản thân.
Tối đến, có thể bạn thấy ổn trở lại.
Nếu bạn là ego, thì bạn cũng sẽ biến mất mỗi khi cảm xúc đổi thay.
Nhưng bạn vẫn còn đó đang nhận biết tất cả những đổi thay ấy.
Sự thật là: cái tôi chỉ là một ý niệm, không phải bản thể.
Nó không có vị trí cố định trong não hay trong tim bạn.
Nó không thể chỉ ra, không thể chạm tới.
Nhưng nó có vẻ rất thật vì bạn đã tin vào câu chuyện của nó quá lâu.
John Wheeler từng nói:
“Cái bạn nghĩ là bạn người đang cố gắng, đấu tranh, sợ hãi chỉ là một khái niệm.
Bản chất thật của bạn không phải là khái niệm ấy.
Bản chất của bạn là không gian tĩnh lặng nơi khái niệm đó xuất hiện và tan đi.”
Hãy thử tưởng tượng:
Bạn đang xem một bộ phim rất hay.
Bạn quá nhập tâm vào nhân vật đến mức quên rằng bạn chỉ là người đang xem phim.
Bạn sợ hãi, hồi hộp, lo âu như thể bạn đang ở trong phim.
Ego cũng giống như vậy.
Nó khiến bạn tin rằng bạn là nhân vật trong câu chuyện, quên mất rằng bạn là người đang quan sát câu chuyện đó xảy ra.
Cái tôi luôn đòi hỏi.
Nó muốn bạn phải trở nên đặc biệt.
Phải đạt được điều gì đó.
Phải kiểm soát mọi thứ.
Phải không để người khác “xem thường”.
Và chính vì thế, nó khiến bạn:
-
Luôn so sánh.
-
Luôn bất an.
-
Luôn bị mắc kẹt trong vòng xoáy hơn thua đúng sai thắng thua.
Nhưng khi bạn bắt đầu quan sát nó thay vì tin theo nó, bạn sẽ thấy:
Cái tôi chưa bao giờ thật.
Nó chỉ là một lớp khói mà bạn đã tưởng là tấm gương.
Hãy thử một trải nghiệm nhỏ ngay lúc này:
-
Nhắm mắt lại.
-
Nhận ra một suy nghĩ bất kỳ trong đầu: “Tôi đang làm tốt” hay “Tôi không đủ giỏi”.
-
Quan sát suy nghĩ ấy như một đám mây bay ngang qua bầu trời.
-
Rồi hỏi: Ai là người đang thấy đám mây đó?
Cái đang thấy suy nghĩ chính là bạn.
Không phải suy nghĩ. Không phải cái tôi.
Mà là sự nhận biết thầm lặng, không hình tướng, không thể bị tổn thương.
Ego không cần bị phá huỷ. Chỉ cần bị thấy rõ.
Khi bạn thấy rõ, nó tự tan biến như bóng tối tan trong ánh sáng.
Bạn chưa từng là cái tôi. Bạn là ánh sáng đang rọi vào cái tôi.
Bạn không cần chứng minh bản thân.
Không cần hoàn hảo.
Không cần trở thành điều gì cả.
Bạn đã luôn là đủ vì bạn không phải cái tôi giới hạn ấy, mà là nhận thức vô hạn đang trải nghiệm cuộc sống qua hình hài con người này.
SỰ TỰ DO KHI BẠN THẤY RÕ ẢO TƯỞNG VỀ CÁI TÔI
Có một sự tự do không thể diễn tả thành lời.
Một sự nhẹ nhõm không đến từ bên ngoài mà đến từ việc bạn thấy rõ rằng mình chưa từng là cái tôi.
Không cần cố gắng buông bỏ, không cần cố gắng thay đổi điều gì,
Chỉ cần thấy rõ: Cái tôi ego chỉ là một lớp vỏ tưởng tượng.
Và khi sự thật ấy được nhìn thẳng vào, ảo tưởng sẽ tự rơi rụng.
Tựa như bóng tối không cần bị đẩy đi chỉ cần có ánh sáng.
Khi bạn thấy rõ bản ngã, bạn không còn bị điều khiển bởi nó.
-
Khi có người chỉ trích, bạn không còn phản ứng vì “cái tôi bị tổn thương” nữa.
-
Khi có cảm xúc tiêu cực nổi lên, bạn không còn tự dán nhãn “tôi đang sai”, “tôi tệ”, “tôi cần sửa chữa”.
Bởi bạn đã thoát khỏi trò chơi “bảo vệ bản thân”,
bạn không còn phải căng mình gìn giữ một hình ảnh tưởng tượng về “tôi là ai”.
Và đó là lúc tự do thực sự bắt đầu.
Hãy tưởng tượng sống một ngày mà bạn:
-
Không cần phải trở nên đặc biệt trong mắt người khác.
-
Không cần phải chứng minh điều gì.
-
Không cần phải giả vờ mạnh mẽ, giỏi giang, hạnh phúc, đúng đắn.
Hãy tưởng tượng sống một ngày mà bạn chỉ đơn giản là hiện diện,
không phải để trở thành điều gì mà là để thấy rõ mọi thứ đến và đi trong không gian nhận biết của chính bạn.
Không cần cố gắng kiểm soát cuộc đời.
Không cần nắm giữ từng suy nghĩ.
Không cần đối kháng với bất kỳ cảm xúc nào.
Bạn sống như dòng sông chảy, như cơn gió thoảng, như bầu trời mở rộng
đón nhận mọi thứ như chính nó, và không đồng nhất bản thân với bất kỳ điều gì.
John Wheeler đã nói một điều sâu sắc:
“Cái tôi không điều khiển cuộc đời bạn nó chỉ nghĩ rằng nó đang làm vậy.
Khi bạn thấy điều đó, bạn được giải phóng khỏi gánh nặng của việc ‘làm chủ mọi thứ’.”
Cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng bạn không còn là kẻ gồng gánh nó nữa.
Hãy nhìn kỹ:
-
Trái tim bạn vẫn đang đập dù bạn có lo lắng hay không.
-
Hơi thở vẫn diễn ra không cần bạn phải ra lệnh.
-
Tư duy, quyết định, hành động… vẫn xảy ra một cách tự nhiên.
Bạn không cần cái tôi để sống.
Chỉ cần bạn trở về làm nhân chứng tỉnh thức cho dòng chảy ấy
Không dính mắc, không kiểm soát, không chiếm hữu.
Khi bạn sống mà không còn đồng nhất với cái tôi:
-
Bạn sẽ không còn thấy người khác là mối đe dọa.
-
Không còn bị tổn thương bởi lời nói.
-
Không còn thấy mình là “nạn nhân” hay “kẻ thất bại”.
Mọi thứ vẫn xảy ra
nhưng bạn không còn bị cuốn vào vai diễn.
Bạn trở thành người xem phim, chứ không còn là nhân vật.
Khi bạn không còn là cái tôi
bạn không còn là kẻ yếu đuối đang cố gắng mạnh mẽ.
bạn không còn là “người đang chữa lành”.
bạn không còn là “người đang tìm kiếm chân lý”.
Bạn là chính chân lý ấy.
Bạn là nhận biết tĩnh lặng đang nhìn cuộc sống hiển lộ trong muôn hình vạn trạng.
Và đó là tự do.
Không phải tự do để làm mọi thứ bạn muốn.
Mà là tự do khỏi cái tôi luôn nghĩ rằng “tôi phải kiểm soát, giành lấy, tránh né.”
Sự tự do ấy không cần điều kiện.
Không đến từ một khoá học, một trải nghiệm tâm linh, hay một trạng thái cảm xúc.
Nó chỉ đến khi bạn thấy rõ rằng: bạn chưa từng là cái tôi đó.
Bạn là nền tảng bất biến mà trong đó mọi trải nghiệm xảy ra.
Và nền tảng ấy chưa từng bị tổn thương, chưa từng bị giới hạn, chưa từng mất đi.
Bạn là sự hiện diện thuần khiết không cần trở thành gì cả.
Bạn là khoảng không nơi mọi thứ đến và đi, nhưng chính bạn thì chưa từng dịch chuyển.
Và trong sự nhận biết ấy bạn đã luôn tự do
TRỞ VỀ VỚI NHẬN BIẾT KHÔNG PHẢI TRỐN CHẠY, MÀ LÀ THỨC TỈNH
Bạn có thể từng nghe ai đó nói:
“Buông bỏ cái tôi? Sống không cái ngã? Vậy chẳng khác nào trốn tránh thực tế.”
“Chẳng lẽ bỏ mặc mọi cảm xúc, bỏ hết tham vọng, không còn là con người nữa sao?”
Không.
Không phải vậy.
Buông bỏ cái tôi không phải là quay mặt đi trước cuộc đời.
Ngược lại, đó là hành động can đảm nhất đối diện với cuộc đời mà không còn ẩn sau bất kỳ ảo tưởng nào.
Sống từ nhận biết không có nghĩa là rút lui khỏi thế giới.
Nó không khiến bạn trở nên “lạnh lùng”, “vô cảm”, hay “bất cần”.
Ngược lại, nó làm cho bạn trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Vì giờ đây, bạn không còn sống như một “nhân vật” đang cố diễn đúng vai.
Bạn sống như chính sự sống tự nhiên, không bị trói buộc, không còn bị chi phối bởi nỗi sợ và ham muốn của cái tôi.
Trở về với nhận biết không phải là trốn tránh trách nhiệm,
mà là thực hiện mọi điều từ một nền tảng trong sáng không vướng bận, không kỳ vọng, không cố chứng minh.
Bạn vẫn làm việc.
Bạn vẫn yêu thương.
Bạn vẫn dấn thân.
Nhưng tất cả không còn mang theo gánh nặng của “tôi”.
Không còn “Tôi cần phải thành công để được công nhận.”
Không còn “Tôi không được phép thất bại.”
Không còn “Tôi phải khác đi để xứng đáng.”
Thay vào đó, bạn hành động như một dòng suối chảy,
không vì lý do nào chỉ vì đó là bản chất của bạn.
Hãy quan sát một cách trung thực:
Phần lớn chúng ta sống không phải để thực sự sống, mà để bảo vệ một hình ảnh trong đầu.
Một hình ảnh mà nếu bị đe doạ, chúng ta lập tức phản ứng, đau khổ, co rút.
Cái tôi luôn cần bối cảnh để tồn tại:
-
Tôi là cha mẹ của ai.
-
Tôi đã đạt được gì.
-
Tôi bị người khác đối xử ra sao.
-
Tôi có giỏi hơn, xứng đáng hơn, đặc biệt hơn?
Nhưng sự nhận biết thì không cần bối cảnh.
Nó đơn giản là “có mặt” trọn vẹn trong khoảnh khắc hiện tại.
John Wheeler đã nói một điều quan trọng:
“Khi bạn quay trở lại với nhận biết thuần khiết, bạn không đánh mất thế giới bạn tìm lại được chính mình.”
Bạn không từ bỏ cuộc sống.
Bạn chỉ từ bỏ sự tưởng tượng về cuộc sống vốn được dựng lên bởi cái tôi và nỗi sợ.
Bạn không chối bỏ cảm xúc.
Bạn chỉ dừng việc đồng nhất với cảm xúc đó như “tôi”.
Giận vẫn đến. Buồn vẫn đến. Nhưng bạn không còn bị nuốt chửng bởi nó nữa.
Bạn không lạnh nhạt.
Bạn chỉ thôi gồng mình để được yêu, được công nhận.
Tình thương giờ đây đến từ trạng thái mở rộng tự nhiên không phải từ khao khát lấp đầy thiếu hụt.
Và rồi bạn nhận ra:
Không có điều gì cần cố gắng nữa.
Không có ai cần trở thành.
Không có hình ảnh nào cần bảo vệ.
Chỉ còn lại khoảnh khắc này và sự hiện diện trong lành đang quan sát nó.
Đó không phải là lánh đời.
Đó là sự tỉnh thức trọn vẹn.
Trở về với nhận biết không phải là rút lui khỏi cuộc sống.
Đó là bước vào cuộc sống với đôi mắt sáng rõ, trái tim rộng mở và bàn tay buông nhẹ.
Đó là thôi tìm kiếm, thôi phòng thủ để thấy cuộc đời như nó đang là.
Bạn không còn cố gắng làm chủ cuộc sống.
Bạn để cuộc sống tự diễn ra và bạn hiện diện sâu sắc trong từng khoảnh khắc.
Không phải như người quan sát lạnh lùng mà như một phần hòa tan trọn vẹn trong thực tại.
Sự hiện diện ấy chính là bạn.
Không cần tên gọi.
Không cần xác nhận.
Không cần lý do để tồn tại.
Bạn đã luôn là nó trước cả khi bạn tìm kiếm điều gì.
KHI CÁI TÔI TAN BIẾN SỰ KẾT NỐI ĐÍCH THỰC BẮT ĐẦU
Trong suốt cuộc đời, chúng ta đều được dạy rằng để kết nối với người khác, ta cần “xây dựng bản thân”.
Chúng ta tạo ra một hình ảnh: dễ mến hơn, hấp dẫn hơn, thành công hơn, hiểu biết hơn để được chấp nhận, được yêu thương, được thuộc về.
Nhưng sự thật là:
Chính cái tôi cái hình ảnh mà ta cố gìn giữ lại là bức tường ngăn cách ta với thế giới.
Cái tôi luôn so sánh:
“Tôi có hơn họ không?”
“Họ có coi trọng tôi không?”
“Tôi có đáng được yêu không?”
Cái tôi luôn phòng thủ:
“Tôi không muốn bị tổn thương.”
“Tôi không để ai bước quá gần.”
Và như thế, dù bạn đang ở giữa một đám đông…
Bạn vẫn cảm thấy cô đơn.
Dù bạn có một mối quan hệ…
Bạn vẫn có cảm giác bị hiểu lầm.
Nhưng có một điều xảy ra khi cái tôi tan biến dù chỉ trong chốc lát:
Khoảng cách giữa bạn và thế giới bỗng dưng biến mất.
Không còn cái “tôi” đang cố gắng kết nối.
Chỉ còn sự kết nối đang tự diễn ra, một cách thuần khiết, tự nhiên, không điều kiện.
Bạn không cần được công nhận.
Bạn không cần được chứng minh là xứng đáng.
Bạn chỉ đơn giản hiện diện, và sự hiện diện ấy đủ để cho tình thương chảy qua bạn như dòng điện qua dây dẫn không điện trở.
Hãy nhớ lại những khoảnh khắc bạn từng thực sự kết nối:
-
Một ánh mắt vô ngôn nhưng thấu hiểu.
-
Một cái ôm không vì lý do.
-
Một khoảnh khắc im lặng mà không gượng gạo.
Ở những thời điểm đó, không có ai đang “cố gắng” để được thương cả.
Cái tôi tạm lặng. Mọi khoảng cách tan biến.
Chỉ còn hai dòng suối chạm nhau không biên giới, không điều kiện.
John Wheeler từng nói:
“Bạn không cần trở nên gần gũi với ai cả.
Bạn đã luôn là một với tất cả bạn chỉ chưa nhận ra điều đó.”
Và đó là điều kỳ diệu nhất:
Bạn không cần học cách “kết nối”.
Bạn chỉ cần thấy rõ rằng mình chưa từng tách rời.
Cái tôi khiến bạn sống trong ảo tưởng “tôi và người khác là hai thực thể riêng biệt”.
Nhưng khi cái tôi tan biến, bạn thấy rõ:
Tôi không khác bạn.
Tôi là bạn trong một hình dạng khác.
Cũng là sự sống.
Cũng là nhận biết.
Cũng là mong manh, cũng là hy vọng, cũng là tình yêu đang kiếm tìm chính mình qua muôn hình muôn vẻ.
Và từ chỗ đó nơi bạn không còn là “một ai đó” bạn bắt đầu yêu thương thật sự:
-
Không phải để lấp đầy thiếu thốn.
-
Không phải để được thương lại.
-
Mà là tình thương như chính bản chất của sự tồn tại.
Bạn không còn “lắng nghe để phản hồi”.
Bạn lắng nghe vì không còn ranh giới giữa người nói và người nghe.
Bạn không còn “giúp đỡ để thấy mình tốt hơn”.
Bạn hành động vì lòng bi mẫn trỗi dậy như hơi thở tự nhiên.
Bạn không còn sống để “tạo dựng kết nối”.
Bạn sống như là kết nối.
Khi cái tôi tan biến, bạn không còn cần được yêu thương
Vì chính bạn trở thành tình thương.
Không hình tướng, không điều kiện, không sở hữu.
Và khi ấy, bạn nhận ra điều mà mọi tôn giáo, mọi trái tim thức tỉnh đều từng chạm tới:
Tôi và người khác chưa từng là hai.
Chúng ta chỉ là ánh sáng chiếu qua những lăng kính khác nhau.
SỰ BÌNH AN KHÔNG ĐIỀU KIỆN NGHỈ NGƠI TRONG CHÍNH MÌNH
Bạn đã bao giờ cảm thấy mệt mỏi không phải vì công việc, mà vì phải liên tục “trở thành” ai đó?
Bạn đã bao giờ thấy mình muốn buông xuôi không phải vì yếu đuối, mà vì sâu thẳm trong tim, bạn chỉ muốn được nghỉ ngơi?
Không phải nghỉ ngơi trên giường.
Không phải một kỳ nghỉ ngắn ngày.
Mà là sự nghỉ ngơi khỏi gánh nặng làm người.
Nghỉ ngơi khỏi việc phải thông minh hơn, tốt hơn, đúng hơn, đáng yêu hơn, thành công hơn.
Bạn không mệt vì thế giới này.
Bạn mệt… vì cái tôi trong bạn không bao giờ thấy đủ.
Thế nhưng, có một nơi bạn có thể thực sự dừng lại.
Không để trốn thoát, mà để quay trở về.
Không để gồng lên, mà để buông xuống tất cả.
Đó là nơi bên trong bạn, nơi mà cái tôi chưa từng chạm tới.
Nơi không còn “tôi là ai”, “tôi phải làm gì”, “tôi cần trở thành thế nào”.
Đó là nhận biết thuần khiết nền tảng bất biến phía sau mọi suy nghĩ, cảm xúc, hình ảnh, ký ức.
Khi bạn nghỉ ngơi trong nhận biết, bạn không cần thay đổi điều gì.
Bạn không cần tẩy xoá cảm xúc.
Không cần chiến đấu với suy nghĩ.
Không cần chờ tới khi “ổn hơn” để được an yên.
Bình an không phải là phần thưởng sau cùng.
Bình an là trạng thái nền tảng, vốn đã luôn hiện diện trong bạn chỉ bị che khuất bởi tiếng ồn của tâm trí.
Hãy tưởng tượng mặt hồ.
Khi mặt hồ lặng, bạn nhìn thấy đáy.
Nhưng nếu bạn quậy nước, mọi thứ trở nên đục ngầu.
Thế giới bên dưới không biến mất nó chỉ bị che lấp.
Tâm trí bạn cũng vậy.
Khi dừng bám vào dòng suy nghĩ, bám vào cái tôi, bám vào “phải trở thành”
Bạn sẽ thấy lại đáy hồ nơi an nhiên đã luôn ở đó, từ đầu.
John Wheeler từng nói:
“Bình an không phải là thứ bạn đạt được sau khi vượt qua khổ đau.
Bình an là điều luôn có ở đây chỉ cần bạn dừng lại để nhận ra.”
Và điều kỳ diệu là:
Bạn không cần hiểu điều này bằng lý trí.
Bạn có thể cảm nhận nó ngay bây giờ.
Chỉ cần một hơi thở.
Một khoảnh khắc buông lơi.
Một khoảng dừng không làm gì.
Rồi bạn sẽ thấy:
“Mình chưa từng thiếu bình an.
Mình chỉ quên mất cách ở yên với chính mình.”
Bình an thật sự không đến từ việc kiểm soát hoàn cảnh.
Nó đến từ sự chấp nhận hoàn cảnh mà không đánh mất chính mình.
Không có gì phải làm.
Không có gì phải đạt.
Không có gì cần phải thay đổi ngay lúc này.
Chỉ cần nghỉ ngơi trong sự hiện diện mà bạn vốn là.
Bạn sẽ thấy:
-
Suy nghĩ có thể đến, và đi.
-
Cảm xúc có thể đến, và đi.
-
Nhưng bạn vẫn còn đây tĩnh lặng, vững vàng, không lay chuyển.
Bạn là bầu trời, không phải những đám mây.
Và trong sự an trú ấy
Không gì cần được thêm vào.
Không gì có thể bị lấy đi.
Mọi thứ đều trọn vẹn.
Đây không phải là lý thuyết.
Đây là trạng thái sống còn của bạn khi bạn thôi tìm kiếm, và bắt đầu hiện diện.
Bạn không cần một con đường mới. Chỉ cần ngồi lại với chính mình như bạn đang là.
CÁI CHẾT KHÔNG CÒN LÀ KẾT THÚC MÀ LÀ ẢO TƯỞNG TAN BIẾN
Chúng ta sợ cái chết.
Không chỉ vì sự mất mát,
mà vì chúng ta tin rằng cái chết là kết thúc của “tôi.”
Kết thúc của thân thể này.
Kết thúc của ký ức, cảm xúc, mối quan hệ, thành tựu.
Kết thúc của “câu chuyện tôi là ai.”
Và chính vì thế, chúng ta sống cả đời để tránh né nó, lẩn tránh nó, hoặc cố gắng trì hoãn nó càng lâu càng tốt.
Nhưng hãy nhìn lại từ nhận biết thuần khiết:
Nếu bạn không phải là thân thể, không phải là suy nghĩ, không phải là ký ức
Vậy cái gì thực sự có thể chết được?
Cái chết, trên thực tế, chỉ là sự tan rã của những thứ bạn không phải là.
Thân thể?
Một hình tướng sinh ra từ bụi đất rồi trở về với đất.
Cảm xúc?
Như sóng đến rồi đi.
Ký ức, danh tính, tiểu sử cá nhân?
Chỉ là những dòng dữ liệu, tồn tại tạm thời trong một hệ điều hành tạm bợ gọi là “tâm trí”.
Tất cả những điều đó có thể biến mất.
Nhưng cái đang nhận biết sự biến mất ấy vẫn còn.
Bạn đã từng cảm nhận sự có mặt của mình lúc 5 tuổi.
Và hôm nay, bạn cũng vẫn cảm nhận “tôi đang có mặt”.
Thân xác đã thay đổi.
Suy nghĩ, cảm xúc đã thay đổi.
Nhưng sự nhận biết về chính mình không hề thay đổi.
Vậy cái gì là thật?
Cái gì là bạn?
Không phải nội dung mà là nền tảng.
Không phải hình tướng mà là hiện diện.
John Wheeler từng nói:
“Bạn chưa từng được sinh ra.
Vậy làm sao bạn có thể chết?”
Bạn không phải là một ai đó “bắt đầu” từ ngày sinh và “kết thúc” vào ngày chết.
Bạn là nhận thức vô thời, không gắn liền với bất kỳ mốc thời gian nào.
Và khi bạn thấy rõ điều này, một điều kỳ diệu xảy ra:
Cái chết mất đi quyền lực của nó.
Không còn là bóng ma ám ảnh.
Chỉ còn lại một làn sương cuối cùng tan trong nắng mai tỉnh thức.
Bạn không còn sợ mất đi vì bạn thấy rõ:
“Tôi chưa từng là thứ có thể mất.”
“Tôi là không gian nơi mọi thứ đến và đi.”
“Ngay cả cái chết cũng chỉ là một trải nghiệm và tôi là cái đang nhận biết trải nghiệm đó.”
Cái chết không còn là dấu chấm hết.
Nó là cánh cửa tan vỡ của một ảo tưởng.
Và phía sau cánh cửa ấy không có sự mất mát. Chỉ có sự mở rộng vô tận.
Bạn không còn phải chuẩn bị cho cái chết.
Bạn chỉ cần sống như thể mình chưa từng sinh ra, và cũng không thể mất đi.
Và từ đó bạn sống tự do tuyệt đối.
Bạn đã luôn bất tử.
Không phải theo cách cơ thể sống mãi.
Mà là vì cái đang đọc những dòng chữ này không phải thân thể, không phải trí óc mà là nhận biết không tên, không tuổi, không điểm bắt đầu hay kết thúc.
Bạn là sự sống đang quan sát chính nó qua tấm gương mang tên “cái chết”.
Và gương thì có thể vỡ.
Nhưng sự sống chưa từng bị tổn thương.
BẠN CHƯA BAO GIỜ BỊ MẤT, VÌ BẠN CHƯA TỪNG TÁCH RỜI
Chúng ta đã đi cùng nhau qua một hành trình không hướng tới bên ngoài,
mà là một cuộc trở về về với bản chất sâu thẳm nhất bên trong bạn.
Không phải tìm ra một phiên bản tốt hơn của “tôi”.
Mà là thấy rõ rằng cái “tôi” ấy chưa từng tồn tại.
Bạn đã thấy:
-
“Tôi” chỉ là một tập hợp tạm thời của suy nghĩ, ký ức, cảm xúc.
-
“Cái tôi” là một câu chuyện được kể quá nhiều lần đến mức bạn tin nó là thật.
-
Khi cái tôi tan biến, sự tĩnh lặng, tình thương và kết nối đích thực mới bắt đầu.
-
Và điều bạn sợ nhất cái chết hóa ra chỉ là một ảo ảnh cuối cùng đang tự tan biến trong ánh sáng của nhận biết.
Giữa tất cả biến đổi,
chỉ có một điều luôn ở đó, chưa từng rời đi, chưa từng thay đổi:
Sự nhận biết thuần khiết.
Không bị nhuốm màu bởi suy nghĩ.
Không bị giới hạn bởi thân xác.
Không bị kiểm soát bởi thời gian.
Không bị đe dọa bởi cái chết.
Đó chính là bạn.
Không phải bạn trở thành cái đó.
Mà bạn vốn đã là nó chỉ là bạn quên.
Và giờ đây, khi bạn không còn tìm kiếm chính mình trong thế giới bên ngoài,
bạn mới bắt đầu thấy thế giới như nó đang là.
-
Không qua lăng kính của cái tôi.
-
Không qua nỗi sợ hay khát vọng.
-
Mà qua sự hiện diện nguyên sơ, trong lành và rỗng rang.
Bạn không cần thêm gì để hoàn thiện.
Không cần đi đâu để tìm kiếm.
Không cần cố gắng trở nên tỉnh thức.
Bạn đã luôn là sự tỉnh thức ấy.
Lặng lẽ. Bất biến. Toàn vẹn.
Ngay tại đây. Ngay lúc này.
Bạn chưa từng được sinh ra.
Bạn cũng sẽ không bao giờ chết.
Bạn không phải là con sóng.
Bạn là đại dương.
Vô biên. Vô hình. Vô cùng.